Thiền Quang giao thời Tỵ Ngọ

Thiền Quang giữa phút giao thời
Thiền Quang ra đời như một trường đạo lưu động giữa khúc ruột miền trung.
Cơ sở có mà như không có.
Nếu nói không, lấy đâu chỗ cho người có duyên hạnh ngộ.  (*)
Nếu không không, e dễ chướng duyên bạn đi đường lỡ chấp.
Giữa khúc ruột miền trung thương lắm, Thiền Quang chưa thể là nguồn sáng, đủ sưởi ấm dòng đời.
Nhưng Thiền Quang đã là một đốm lửa nhỏ, cho mẹ già em thơ có duyên nhóm niềm tin hy vọng.  (*)
Nếu không lưu động sao Thiền Quang linh động.
Để tia lửa hồng thầm rọi ắng yên.
Từ cao nguyên phố núi.
Đến duyên hải biển xanh.
Lòng nối lòng cùng chung một lẽ sống.
Biết thở tròn thương. (*)
Bắt rắn đằng đầu
Một năm đến rồi đi với biểu tượng con rắn trong nếp nghĩ dân gian.
Cho đứa con thơ trẻ Thiền Quang, biết chọn đường tìm ra ánh sáng.
Học pháp Phật để lòng thanh thản.
Như Phật dạy, không mù quáng bắt rắn đằng đuôi.
Bắt rắn đằng đầu là lòng không chấp pháp. (**)
Pháp thở pháp thiền chỉ là phương tiện rèn luyện thân khoẻ tâm an.
Dưới bóng Thầy hiền, chậm rãi học những lời đơn giản sẻ chia.
Trong đi đứng ngồi nằm, tập giữ tâm an nhiên tĩnh lặng. (***)
Đây bà già nội trợ, đó kỹ sư thợ cả, trong nắng xuân về Thiền Quang tập thở, giữa tĩnh lặng cao nguyên.
Như một lời động viên, thân mời các bạn trẻ chưa từng biết thiền biết thở
Tập ngồi yên học thở học thiền
Như người bạn hiền, cùng sưởi ấm lòng thầy lòng mẹ, thắp lại ánh đèn tin yêu. (*)
Nhưng đâu phải lúc nào ở đâu, ánh sáng cũng dễ dàng lan toả.
Ngoài còn lắm gió nhiều giông. Trong còn chập chồng phiền não. Như lời Phật dạy, đó là rắn trong lòng, hãy nhớ nghe con.
Thật quý thay, “Đức tin là phép nhiệm mầu. Rắn đi lại đợi năm sau Ngựa về.” (****)
Ngựa chở Pháp mầu
Năm ngựa về, ôn lại hình ảnh “ngựa” trong kinh, cùng quay về trong tỉnh thức.
Nhắc nhở mình tỉnh thức và tinh tấn luôn luôn, như ngựa phi đường trường: Tinh cần giữa phóng dật / Tỉnh thức giữa quần mê. Người trí như ngựa phi / Bỏ sau con ngựa hèn. (PC.29)
Để khéo tập khéo gìn, giữ mình không tỳ vết, nên nhớ lời kinh rằng: Thật khó tìm ở đời / Người biết thẹn, tự chế / Biết tránh né chỉ trích / Như ngựa hiền tránh roi. (PC.143)
Để khuyến tu thiền quán, siêng năng không thối lùi, nhớ lời kinh rằng: Như ngựa hiền chạm roi / Hãy nhiệt tâm, hăng hái / Với tín, giới, tinh tấn / Thiền định cùng trạch pháp / Minh hạnh đủ, chánh niệm / Đoạn khổ này vô lượng. (PC.144)
Để giữ tâm kiên nhẫn, như chú ngựa thuần ngoan, nhắc đến trong kinh rằng: Voi luyện, đưa dự hội / Ngựa luyện, được vua cưỡi / Người luyện, bậc tối thượng / Chịu đựng mọi phỉ báng. (PC.321)
Để trở về với chính mình, tự điều phục tự ngộ, nhớ trong kinh dạy rằng: Tốt thay, con la thuần / Thuần chủng loài ngựa xinh / Đại tượng, voi có ngà / Tự điều mới tối thượng. (PC.322)
Khi tự điều phục mình, tâm thuần như ngựa thuần, ta tự tại thong dong: Tự mình y chỉ mình / Tự mình đi đến mình / Vậy hãy tự điều phục / Như khách buôn ngựa hiền. (PC.380)
Sơ lược mấy lời kinh, chứa đựng hình ảnh “ngựa”,  nhắc nhở người học đạo luôn dõng mãnh, tự tin, tự điều phục chính mình, thấm nhuần nguồn diệu pháp.
Khởi đầu một năm mới, đầy năng lượng bình an, tinh tấn và tỉnh thức, mã đáo ắt thành công.