1) Một thời, Thế Tôn trú
ở Kosambi, tại rừng simsapà.
2) Rồi Thế Tôn lấy tay
nhặt lên một ít lá simsapà, rồi bảo các Tỷ-kheo :
– Các Ông nghĩ thế nào,
này các Tỷ-kheo, cái gì là nhiều hơn, một số ít lá simsapà mà Ta nắm lấy trong
tay, hay lá trong rừng simsapà ?
– Thật là quá ít, bạch
Thế Tôn, một ít lá simsapà mà Thế Tôn nắm lấy trong tay, và thật là quá nhiều
lá trong rừng simsapà.
3) – Cũng vậy, này các Tỷ-kheo,
thật là quá nhiều, những gì Ta đã thắng tri mà không nói cho các Ông ! Thật là
quá ít những gì mà Ta đã nói ra!
4) Nhưng tại sao, này
các Tỷ-kheo, Ta lại không nói ra những điều ấy ? Vì rằng, này các Tỷ-kheo, những
điều ấy không liên hệ đến mục đích, không phải là căn bản cho Phạm hạnh, không
đưa đến yếm ly, ly tham, đoạn diệt, an tịnh, thắng trí, giác ngộ, Niết-bàn. Do
vậy, Ta không nói lên những điều ấy.
5) Và này các Tỷ-kheo,
điều gì mà Ta nói ? “Đây là Khổ”, này các Tỷ-kheo, là điều Ta nói. “Đây là Khổ tập”, là điều Ta nói. “Đây là
Khổ diệt”, là điều Ta nói. “Đây là Con Đường đưa đến Khổ diệt”, là điều Ta nói.
6) Nhưng tại sao, này các Tỷ-kheo, Ta lại nói ra
những điều ấy ? Vì rằng, này các Tỷ-kheo, những điều ấy liên hệ đến mục đích,
là căn bản cho Phạm hạnh, đưa đến yếm ly, ly tham, đoạn diệt, an tịnh, thắng
trí, giác ngộ, Niết-bàn. Do vậy, Ta nói lên những điều ấy.
7) Do vậy, này các Tỷ-kheo, một cố gắng cần phải
làm để rõ biết : “Đây là Khổ”... một cố gắng cần phải làm để rõ biết : “Đây là
Con Đường đưa đến Khổ diệt”.
(Bản dịch của HT. Thích Minh Châu)
(Bản dịch của HT. Thích Minh Châu)