Một võ sĩ Samurai lực lưỡng, đến và nói
với thiền sư: hãy cho tôi biết bản chất của thiên đường và địa ngục. Thiền sư nhìn vẻ mặt của anh ta và nói:
Tại sao tôi phải nói cho con người dơ dáy, bẩn thỉu, kinh tởm, khốn khổ như anh
chứ? Một kẻ sâu bọ như anh, anh nghĩ là tôi sẽ nói cho anh bất cứ thứ gì ư?” Nổi cơn thịnh nộ, võ sĩ Samurai rút kiếm
và toan chém đầu thiền sư.
Thiền sư bảo: Đó chính là địa ngục.
Ngay lập tức, võ sĩ Samurai hiểu rằng hắn
vừa tạo ra địa ngục của chính hắn – đen tối và nóng nảy, tràn ngập sự hận thù,
ích kỷ, giận dữ và oán giận. Hắn nhận ra hắn lún sâu vào địa ngục khi hắn sắp sửa
giết ai đó. Nước mắt giàn giụa, hắn chắp hai lòng bàn tay lại để thể hiện sự biết
ơn vì đã cho hắn nhận ra được điều này.
Thiền sư lại bảo: Đó chính là thiên đường.
Quan điểm của người Bồ-tát dấn thân
không phải là “Địa ngục thì xấu, Thiên đường thì tốt” hay “Thoát khỏi địa ngục
và tìm kiếm thiên đường”. Thay vào đó, chúng ta phải khuyến khích, động viên bản
thân ta phát triển, mở rộng và hướng trái tim và suy nghĩ của chúng ta về thiên
đường và địa ngục trong mọi việc. Chỉ với sự thư thái, bình thản chúng ta mới
nhìn nhận được vấn đề đang diễn ra, nhận ra được rằng chúng ta đang đứng giữa
không gian thiêng liêng. Chỉ với sự thư thái, bình thản chúng ta mới nhận ra rằng
mọi việc xảy ra trong cuộc đời của chúng ta là để dạy chúng ta những điều chúng
ta cần biết.