Của Tôi

- Ăn đi, mít ngon lắm. Mít vườn đó.
- Mít nào chẳng mít vườn?
- Nhưng đây là mít vườn của tôi.

Mọi người cùng cười rân như thể cả làng đều cảm thông cho ông chủ mít.
Từ một câu chuyện đơn giản, mít vườn, những ý tưởng về của tôi cứ miên man trong dòng suy tư của hầu hết mọi người có mặt tại vườn ươm sáng nay. Nhất là trong suy nghĩ của người làm vườn.


Có lẽ trong vòng hai năm qua, đây là vết thương nặng nhất mà người làm vườn lãnh phải, chỉ vì một chút "du thủ." Chỉ một chút, kể ra cũng may cho ông.

Con tôi, tài sản tôi, 
Người ngu sanh ưu não
Tự ta, ta không có, 
Con đâu, tài sản đâu. (PC.62)

Đúng rồi, kết thúc buổi ngồi yên cuối tuần hôm nay, mọi người cùng đọc:
Sắc cùng không chẳng khác sai
Không cùng sắc cũng sánh tày như nhau
Thọ, tưởng, hành, thức, uẩn nào
Cũng như sắc uẩn một màu không không. 

Thế thì đúng rồi, tự ta, ta còn không có mà. Nhưng thực tế là tưởng-ta, hành-ta, và thức-ta bị xúc phạm. Đau là chỗ đó chớ.

Tôi cố gắng quan sát thật kỹ và ghi lại từng chi tiết diễn ra trước mắt.

Thứ Bảy, ngày 18/4/2015. Âm lịch là ngày 30 tháng 2 năm Ất Mùi. Ngày đêm, tối như nhau.
Bởi:
Ai ôm hận bị người hãm hại
"Nó đánh tôi và chửi mắng tôi"
"Thắng tôi, cướp đoạt của tôi"
Nhớ hoài bất hạnh khó nguôi hận thù. (PC.3)

Nhưng rồi, cái khôn cũng thường ló ra từ cái khó:
Ai bỏ được hận thù bị hại
"Nó đánh tôi và chửi mắng tôi"
"Thắng tôi, cướp đoạt của tôi"
Hận thù tan biến nguôi ngoai cõi lòng. (PC.4)

Tôi chỉ mới ghi được đến đây thì có tin nhắn cho biết tin dữ về một vụ tai nạn giao thông liên hoàn xảy ra với xe khách Việt Tân Phát khiến 2 người chết và 16 người bị thương.

Mặc dù không có ai thân quen trong số 18 người này, tôi cảm thấy đau. Đau thật. Và giật mình:
Trong kiếp sống ai ngờ cái chết
Rình rập ta chẳng sót mảy may
Người nào giác ngộ điều này
Hơn thua, tranh chấp... dứt ngay tức thì. (PC.6)

Dường như người làm vườn đã ngộ ra điều này trước khi ăn mít. 

Hòa Châu,
tháng 4/2015